[Bốn Khí Chất dành cho Giáo viên] Phần 42: Hành trình lần đầu lên núi Everest (Phần 5)
Phần 5 – Trên đỉnh núi
Trong phần này, chúng ta có thể áp dụng phong cách kể chuyện của ba khí chất trước, và rồi sẽ sử dụng khí chất còn lại khi mô tả về hành trình xuống núi sau đó. Từ cách thức dùng để xây dựng nên câu chuyện, bạn đọc chắc chắn có thể nhận ra được khí chất nào đang được đề cập trong đoạn văn đó.

Tưới cây là tưới cây nào
Thật là một thành quả vĩ đại! Họ đã thành công rồi! Và ngay cả chính họ cũng không tin được điều này. Hai người chưa từng gặp mặt nhau! Họ bị choáng ngợp bởi cảm xúc của mình và khó lòng diễn tả được nó ngay lúc này! Hilary bắt lấy tay Tenzing thật chặt để thể hiện lòng biết ơn của mình! Nhưng người bạn Sherpa cảm thấy như thế là chưa đủ – Tenzing nhấc hai tay lên và rồi ôm lấy Hilary thật chặt! Và rồi họ hồ hởi vỗ vai của nhau! Họ có quả đủ lý do để hài lòng! Vâng, và họ cũng cảm thấy tự hào nữa! Họ xứng đáng được tự hào: Họ là những người đầu tiên lên đến đỉnh núi cao nhất trên trái đất!
Họ đã cảm thấy như thế nào khi đang ở trên đó? Từ những lời kể xúc động của Tenzing sau này, chúng ta biết được rằng ông là một người vô cùng sùng đạo, một Phật Tử Tây Tạng, người đã dành cả đời mình chờ đợi giây phút này. Ông kể về “ngọn núi của mình” và nhấn mạnh rằng đối với ông, nó không chỉ là một khối đá và băng vô tri giác, nhưng mà là một sinh vật đang sống một cách thật ấm áp và đầy ý nghĩa với ông. Với ông, ngọn núi này giống như một cô gà mái và các đỉnh núi lân cận là đàn gà con đang nấp dưới cánh của cô. Là một Phật Tử mộ đạo và là một người Sherpa ý thức được về các truyền thống dân tộc, ông tỏ lòng biết ơn trong tâm trạng ngập tràn cảm xúc tại thời khắc đặc biệt này. Và ông cũng muốn tỏ lòng thành kính sâu sắc đến với các vị thần linh trên núi. Họ cũng cần giương cao những lá cờ mà họ đã mang theo lên đến đây, mà điều này chắc chắn là không dễ thực hiện trong điều kiện băng giá, tuyết rơi và không khí loãng.

Cây khoai lang cho ngày hè nóng nực
Nhưng ông cũng nhớ cảnh đứa con gái Nima bé bỏng của mình đã gửi lời từ biệt một cách buồn bã như thế nào – bé không biết được là người cha yêu dấu của mình liệu có quay về được hay không – và bé đưa cho ông một mẩu bút chì để cha có thể chôn xuống trên đỉnh núi giùm cho bé. Ông đào một cái lỗ trên lớp băng trên đỉnh núi và gửi gắm các lễ vật của mình cho ngọn núi này: vài mẩu bánh mì, sô cô la, một cây thập giá nho nhỏ của John Hunt, và trên hết là vài mẩu đường dâng lên cho các vị thần đang cư ngụ trên đỉnh núi này. Chúng sẽ bị tuyết phủ lên, chìm xuống ngày càng sâu, và từ giờ chúng sẽ thuộc về ngọn núi mà họ đang tỏ lòng biết ơn vì thành công hôm nay. Họ sẽ phải nghĩ về hành trình xuống núi ngay thôi, hành trình mà họ biết là sẽ còn khó khăn hơn nhiều so với lúc đi lên. Họ sẽ phải làm sao?
Nhưng điều đó bây giờ không quan trọng – họ đứng lên – họ đã lên được đỉnh và quan sát xung quanh – họ phóng tầm mắt ra xa với một tâm trạng bình thản – nhìn mọi hướng xung quanh. Họ cố gắng ghi nhớ những hình ảnh mà họ đang thấy – và tháo bình oxy ra khỏi lưng trong vòng ít nhất vài phút… Ồ, thật là một cảm giác thoải mái! Hilary chụp hết tấm hình này đến tấm hình khác … Điều này thật không dễ dàng khi ông đang mang một đôi găng tay dày – Tenzing đứng đó chờ đợi một cách kiên nhẫn … Giờ thì ông phải giữ lá cờ trên cao quá đầu – cho bức hình này.

Ba em trồng khoai lang đào lên thấy khoai mì
Việc hít thở trở nên khó khăn … rất khó khăn … khi không đủ oxy. Nhưng họ muốn tiết kiệm dưỡng khí càng nhiều càng tốt … nên họ hít thở thật sâu, thật chậm … Tenzing cũng có một chiếc máy ảnh, nhưng trong cơn phấn khích ông đã để quên nó ở dưới trại. Ông ấy có thể chụp hình cho Hilary … nhưng mà họ không có chiếc máy ảnh kia ở đây … Hilary nghĩ là có lẽ ông ấy chưa từng chụp hình bao giờ – nhưng mà bây giờ Hilary không có đủ thời gian để hướng dẫn cho ông ấy – thời tiết thật tuyệt đẹp lúc này … “Những đám mây mượt như lông vũ đang nhẹ trôi trên bầu trời, và thung lũng dưới kia thì như được một lớp bông gòn phủ lên,” Hilary đã viết như thế sau này trong nhật ký của ông. Nhưng giờ thì họ cần phải nghỉ ngơi đã … ít nhất cũng phải một lúc … Họ cào tuyết thành một cái lỗ để ngồi vào đó, nhấm nháp một cách thích thú những que kẹo đường phèn – một cơn mệt mỏi dễ chịu bao trùm lấy bản thân họ … Giờ thì họ có thể ngủ, ngủ một giấc sâu – dừng lại, không được phép vào lúc này! Cho nên đứng dậy nào … đeo bình oxy lên vai trở lại, mở van ra … “Ồ, thật là tuyệt!” Luồng khí tươi mát tràn vào trong phổi của họ … làm họ tỉnh táo … giờ thì là lúc phải đi rồi – “Chúng ta chỉ có đủ oxy cho hai tiếng.”
Bài viết liên quan:
Trẻ...
Nhữ...
Giờ...
Môn...
Môn...
Môn...