Trao hạnh phúc thế nào?
Chúng ta vẫn luôn hỏi: Thế nào là hạnh phúc? Hạnh phúc là gì? Làm sao để có hạnh phúc? Có lẽ không nhiều người có thể hiểu rõ bản thân mình và điều gì sẽ mang lại hạnh phúc lâu bền.
Nhiều người cho rằng: Hạnh phúc là cảm giác, hay cảm xúc dễ chịu khi họ vui vẻ hay thỏa mãn được những mong cầu trong cuộc sống (chắc hỏi bác Google cũng có hàng trăm ngàn định nghĩa). Tuy nhiên, cái gọi là hạnh phúc đó sẽ không kéo dài lâu đâu (bạn thử mà xem), trong vòng nửa giờ gì đó là bão hòa và cần phải tìm kiếm cảm giác mới. Tôi hơi lan man vụ định nghĩa rồi, tôi chỉ muốn chia sẻ một trải nghiệm nho nhỏ của mình rằng: Bạn chỉ có thể trao hạnh phúc cho người khác nếu bạn thực sự hạnh phúc.
Cá nhân tôi thực sự trải nghiệm và mọi người cũng hãy chiêm nghiệm cuộc sống của mình thì sẽ đồng ý với tôi rằng: Chúng ta chỉ có thể trao đi những gì chúng ta có ở bên trong.
Nếu chúng ta có đau khổ, chúng ta sẽ trao đi sự đau khổ.
Nếu chúng ta có tổn thương, chúng ta sẽ làm tổn thương người khác.
Nếu chúng ta đã từng nghe những lời ác độc, chúng ta sẽ nói những lời đó.
Nếu chúng ta hạnh phúc, chúng ta sẽ trao đi hạnh phúc.
Nếu chúng ta bình an, chúng ta sẽ trao sự bình an.
Dù chúng ta bằng cấp nhiều đến đâu, ở trong hoàn cảnh nào, điều kiện gì và sống ra sao, điều trên vẫn luôn có ý nghĩa. Như một cách vô thức, chúng ta luôn trao điều chúng ta có trong lòng.
Tôi xin kể một câu chuyện có thật được chia sẻ – và nhiều người cũng đã chia sẻ với tôi những tình huống tương tự, họ không hiểu tại sao họ làm vậy:
Ngày xưa, có một cô bé, suốt ngày cô bị mẹ chỉ trích, mắng nhiếc và làm tổn thương. Cô thề với lòng mình: “mình phải học thật giỏi, đi nước ngoài, và không bao giờ quay về nữa.” Nhiều năm sống ở nước ngoài, lấy chồng và sinh con, cô ấy vẫn giữ trong lòng vết thương chưa bao giờ lành miệng, và cô ấy luôn tự hứa: “mình sẽ không bao giờ làm thế với con mình.”
Một ngày, khi con của cô ấy 15 tuổi, cô ấy khoảng 45, cô ấy giật mình nhận ra, mỗi lần tức giận, cô ấy lại nói với con cô ấy những lời y chang mẹ cô đã dành cho cô cách đó mấy chục năm, khi cô bằng tuổi con cô bây giờ. Cô ấy hoảng hốt, tự dằn vặt mình là tại sao? tại sao lại có thể làm như vậy với con?. Và việc đó diễn ra nhiều lần, cô ấy không thể nào kiểm soát được, lời nói đó cứ tuột ra từ đôi môi như có mỡ của cô, không gì kìm lại được.
Cô ấy đã tìm đến thiền và cô ấy hiểu được nguyên nhân. Trong mỗi con người chúng ta, ai cũng có phần Ý THỨC và VÔ THỨC. Phần Ý thức chỉ quyết định khoảng 20-30% (con số không chính xác) cuộc sống, còn lại hầu hết các tình huống bất ngờ, khẩn cấp, tức giận, bất như ý là đều do Vô thức dẫn dắt lời nói, hành động của chúng ta.
Và mọi người cũng sẽ nhận thấy, hôm nay chúng ta trao cho các con của chúng ta điều gì, thì các con lại trao cho thế hệ sau điều đó, một vòng luẩn quẩn cứ tiếp diễn hoài. Vậy chúng ta hãy quyết định từ hôm nay, chúng ta chỉ trao điều gì thực sự có lợi lạc cho con, và muốn như vậy chúng ta hãy có thật nhiều điều lợi lạc đó bên trong mình.
Chia sẻ: Tiếp Hiện
Bài viết liên quan:
Vớ...
Rud...
Chu...
Mố...
Giờ...
Ta ...