[Bốn Khí Chất dành cho Giáo viên] Phần 7: Các khí chất sẽ làm gì khi đi về nhà mà phải đợi ngoài cửa?

Trên đường về nhà

Cách mà các bé trở về nhà mới khác biệt làm sao! Chúng ta hãy cùng quan sát cách mà các bé bước đến cánh cửa trước, nhấn chuông cửa và rồi phải đợi một chút bởi vì mẹ của bé đang nghe điện thoại và chưa thể mở cửa ngay được.

 

tính lửa bước đều từng bước chóng vánh tiến về cửa chính! – bấm chuông cửa một cách mạnh bạo! – dĩ nhiên là dùng ngón tay cái rồi! – và rồi lại một lần nữa! “Mẹ đâu rồi? Mẹ không lên tiếng!” – Rồi lại tựa vào cửa! – “Ôi, mẹ đang nghe điện thoại! Sao mà mẹ dùng điện thoại nhiều vậy? Mẹ không có việc gì khác để làm hay sao thế? – May quá, cuối cùng thì cũng xong!”

Các bạn học sinh lớp 1 Cô Lương leo tượng Chúa ở Vũng Tàu

Các bạn học sinh lớp 1 Cô Lương leo tượng Chúa ở Vũng Tàu

Bước đi vui vẻ, nhảy nhót hớn hở – và có lẽ còn huýt sáo hoặc ngân nga hát – bé tính khí bước lại cửa chính; bé nhấn chuông cửa bằng ngón trỏ, tạo thành từng tiếng chuông ngắn và theo nhịp điệu: Rồi mẹ bé sẽ biết và vui mừng vì bé đã về đến nhà. “Mẹ chưa ra – nhưng hông sao hết. A, mình nghe tiếng mẹ đang nói chuyện điện thoại. Thôi mình sẽ đi xem luống hoa trong vườn khi đợi mẹ vậy. Ồ, có một con bướm kìa, bên kia có một chú ong nữa!” Rồi mẹ của bé xuất hiện ngay cửa: “Mẹ, lại đây mau – coi con tìm thấy gì nè!”

Leo núi xong thì bắt cá bằng nơm nha

Leo núi xong thì bắt cá bằng nơm nha

Hoàn toàn không vội vã, lại còn về nhà trễ một chút, thơ thẩn bước đi một cách nhàn nhã, thỉnh thoảng lại dừng bước nghỉ mệt – bé tính nước về nhà và đã đến ngay trước cửa – rồi bé nhấn chuông – một cái là đủ rồi. “Mẹ chắc là đang nghe điện thoại rồi … không thành vấn đề … mẹ sẽ cho mình vào nhà ngay khi xong mà … ngay khi mà mẹ nghe xong điện thoại … có khi sẽ mất một lúc … nhưng hông sao hết … mình sẽ ngồi xuống bậc cửa một chút vậy … ngồi chờ thôi … thoải mái đi nào … cho đến khi mẹ ra.”

Trò gì vui vậy

Trò gì vui vậy

Bước từng bước có tính toán, hơi lơ đãng một tí và nhớ lại về cảnh hai bạn trai đánh nhau ở trường lúc nãy – và bé chắc chắn sẽ kể cho mẹ mình nghe – bé tính đất tiến đến cửa ra vào. “Không biết mẹ có nhà không ta?” – bây giờ thì bé bấm chuông cửa một cách nhẹ nhàng để không làm mẹ giật mình – “Chuyện gì vậy ta? – Sao mẹ không lên tiếng? Mẹ bệnh rồi hả? – Hay là mẹ bị gì rồi? Sợ quá đi! Mình từng nghe một bạn đến thăm bà và nhấn chuông cửa mãi cho tới khi chị hàng xóm sang và bảo rằng bà đã được đưa đến bệnh viện rồi! Nếu mà mẹ bị giống như vậy thì … đợi đã – hình như là tiếng mẹ kìa? … A, thì ra mẹ đang nghe điện thoại … ơn trời … vậy cứ để mẹ nghe đi … mới hôm qua mẹ còn bảo rằng mình lúc nào cũng nhạy cảm hết … nhưng mình muốn như vậy mà.”


Xem phần trước ở đây.