Trích: Thư yêu thương của phụ huynh!
Sáng sáng, ông mặt trời cười hiền ngó xuống vườn nhà Lá, cây cỏ rúc rích cù lét những hạt sương rơi vương vãi. Cả vườn ấm áp trên nền cỏ đẫm ướt sương đêm hôm trước. Ríu rít, đám con của Lá đến rồi kìa. Tụi nhỏ gọi nhau í ới. Thương sao mà thương.
Người lớn, người bị có tuổi rồi í, cứ đến vườn Lá mà xem, đến để được tưới tắm hơi thở tinh tươm của tụi nhỏ. Hơi thở hồn nhiên, trong trẻo, giòn tan như Bắp. Bao bộn bề Sài Gòn xếp gọn đâu ngoài tít tắm xa xa, ở xa Lá lắm. Lá chỉ có reo vui trong lòng thôi!
À quên, ở ngoài vườn, tuốt miệt đồng cỏ, có Bí Mật. Mấy ngày liền, tụi nhỏ đến trường, cứ núm níu nhau ra ngoải ra điều chi quan trọng. Cỏ cao đến gối, nằm rạp lối mòn nho nhỏ. Tụi nhỏ thì thầm, người lớn mắt mũi tò mò, tới gần. Tụi nhỏ tản ra, làm mặt ngơ ngác, nhìn đất trời. Gớm, anh chị làm thấy ghê hà, người lớn cóc cần. Hờn!
Ấy rồi, Người Lớn thấy Thầy Trí được phát thẻ lệnh bài bé tí ti, nghe đâu là vé vào xem Bí Mật. Hôm sau, cô Lương cũng được vào theo cách nào đó. Tin đồn râm ran, ngoài nớ có lâu đài, cung điện nữ hoàng, có cả lớp học gì gì đó …. Một thế giới riêng, xây lên từ trí tưởng tượng của tụi nhỏ nhà Lá. Cả trời tuổi thơ!
Người lớn nhớ quá. Nhớ hồi nhỏ quá đi mất.
Lá buổi sáng đẹp thiệt đẹp!
Chia sẻ của mẹ: Nguyễn Thị Minh Tú