[Bốn Khí Chất dành cho Giáo viên] Phần 43: Hành trình lần đầu lên núi Everest (Phần 6)
PHẦN 6: Hành trình xuống núi
Hilary lo lắng nhìn vào đồng hồ và rồi vui mừng phát hiện ra là chưa đến mười hai giờ trưa nữa. Họ bắt đầu hành trình xuống núi vào đúng 11:45, nhanh chóng nhận ra được lối mà họ đã dùng lúc lên, nhìn thấy các chỗ mà họ đã đập vỡ trên mặt băng trong quá trình đi lên, và cố gắng dùng chúng một lần nữa để leo xuống. Thật là dễ dàng, họ nghĩ thế, và mong rằng mọi thứ sẽ tiếp tục diễn ra như thế! Họ cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu như họ đã gặp được nhiều điều may mắn cho đến lúc này, thì chắc là ngọn núi sẽ để cho họ đi xuống một cách dễ dàng mà không có bất cứ điều gì bất thường xảy ra đúng không? Thậm chí lỡ họ có đôi lần bị trượt ngã hoặc gặp một tình huống nguy hiểm đi, nhưng không điều gì có thể làm họ cảm thấy mệt mỏi được. Dĩ nhiên là họ không thể nào bất cẩn hoặc thậm chí tỏ ra quá hứng chí được. Họ lập tức nhận ra được những mối nguy hiểm đang rình rập mọi nơi, bảo với nhau rằng hãy chú ý đến chúng bằng lời nói hoặc dùng ngôn ngữ ký hiệu. Ồ, thật là vui vì họ có thể tiến tới nhanh hơn là họ đã định!
Dù sao đi nữa thì họ cũng cần phải gấp rút hơn, và vì thế mà họ sải bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến được vách núi, rồi họ thả mình xuống khe núi bằng dây thừng, nhưng họ sẽ cẩn thận hơn ở những nơi quá dốc. Họ cẩn thận bò qua một khe đá hẹp để xuống được phần dưới cùng của những con dốc đứng, và rồi một điều đáng ngạc nhiên đã diễn ra: trong một lần ngồi nghỉ, Hilary đã lấy đồ uống từ bình nước của mình ra đưa cho người bạn đồng hành trung thành mà ông rất quý trọng, người đã cứu mạng ông tại một con dốc trên đường đi lên, và cũng là người luôn bên cạnh ông mà không hề có một lời phàn nàn nào. Và người bạn Sherpa của chúng ta đã thích thú làm sao! Và sau này ông đã kể đi kể lại về sự kiện này, bởi vì ngẫm lại thì đây là có lẽ là thời khắc cho chúng ta thấy được dấu hiệu bắt đầu của một tình bạn dài lâu. Một người ít nói như Hilary lại có thể mời bạn mình một ngụm nước. Và hết lần này đến lần khác, người ta hỏi Tenzing về cái thức uống đặc biệt đó, rồi tưởng tượng rằng nó phải là một loại gì đó rất đặc biệt nên một tình bạn đặc biệt như thế mới có thể khởi phát được. Và Tenzing đã rất vui khi trả lời tất cả những câu hỏi tò mò đó rằng: ”Đó là loại thức uống gồm có nước, axit citric và nước ép từ quả mâm xôi!”

Đạp xe giữa trời nắng
Cả hai lại tiếp tục nhặt rìu phá băng lên, thay phiên nhau dẫn đầu; trên đường xuống, họ bước lên những chỗ mà họ đã đục trên mặt băng trong hành trình đi lên lúc sáng. Và Hilary đã cảm thấy thật khó khăn cho ông khi phải bước lên những cái lỗ do Tenzing đục vì chân ông ấy khá to. Vì thế mà Hilary phải dùng cái rìu phá băng của mình để nắn nó lại, cho nên ông phải tốn khá nhiều công sức đến nỗi mà ông đôi lúc cảm thấy như sức lực của mình đang mất dần đi. Nhưng nhìn kìa – Tenzing đang lần xuống phía sau ông với một tâm trạng cực kỳ vui vẻ, nở một nụ cười thật tươi với người bạn của mình, và điều đó đã tác động lên Hilary và rồi vì thế mà ông đã có thể gắng sức cho đến phút cuối cùng.
Họ dũng cảm nhảy qua các vách đá và phải trổ tài gan dạ của mình. Rồi họ đã thực sự cảm thấy mang ơn những người bạn của mình khi tìm thấy hai bình oxy và sau đó họ đeo chúng lên. Cả hai tươi cười vui vẻ và thậm chí không muốn nghĩ về tình huống khi mà họ không tìm được chúng. Kể từ lúc này, họ phải đối mặt với những cơn gió dữ dội và thậm chí bị những tảng băng đá dội bom lên người, nhưng chúng không tài nào làm cho họ nao núng được.

Băng qua những núi cao và sa mạc
Và rồi – họ khó có thể tin được vào mắt mình – họ đã đến gần khu trại rồi, họ thấy một bóng người cao ráo đang tiến tới và nhanh chóng nhận ra đó chính là George Lowe. Niềm vui khi nhìn thấy anh ta và rồi tất cả những người khác thật khó lòng mà diễn tả được. Cả thế giới sẽ bàn tán về điều này; tất cả các trang báo sẽ loan tin, và ta khó lòng có thể đợi chờ để nghe được tin tức về hai người đầu tiên đã leo thành công lên đỉnh núi cao nhất thế giới ở độ cao 8,849 m. Hilary đã kết thúc quyển nhật ký của mình với vài dòng nhận xét rằng, với ông, nụ cười chiến thắng, nụ cười hạnh phúc của Tenzing trên đỉnh Everest sẽ được ông ghi nhớ mãi không quên. Và ông cũng sẽ chia sẻ một tình bạn thật sự với người bạn Sherpa của mình.
Bài viết liên quan:
Trẻ...
Nhữ...
Giờ...
Môn...
Môn...
Môn...