[Bốn Khí Chất dành cho Giáo viên] Phần 40: Hành trình lần đầu lên núi Everest (Phần 3)

3. Phần thứ ba

Khu trại thứ chín và cũng là khu trại cuối cùng đã được dựng xong. Ngày quyết định cuối cùng cũng đã đến! Chỉ có hai người dám thực hiện việc này cũng như chỉ họ mới có thể làm được nó: Edmund Hilary và Tenzing Norgay. Nhiều khó khăn, căng thẳng và chướng ngại vật đang đợi họ đằng trước: Nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi! Họ không thể nào hoàn thành mà không có mặt nạ oxy được. Một vài nhà leo núi khác đã từng leo đến độ cao này, cố gắng đi lên một chút nữa, nhưng rồi phải quay trở lại. Hôm nay là một ngày trọng đại: Đây là vấn đề liên quan đến việc chinh phục được vua của các ngọn núi! Đây chính là đoạn dành cho các bé tính lửa!

Dành cho các bé tính lửa:

Đã 6:30 sáng! Hai nhân vật chính chui ra khỏi lều của họ. Đỉnh núi đã lấp lánh đằng xa dưới ánh nắng mặt trời! Chỉ còn khoảng hơn mười bốn cây số nữa là lên tới đỉnh núi – nhưng chênh lệch độ cao lên đến cả vài trăm mét. Đó sẽ là một thách thức! Họ khoác lên vai hành lý cùng với mặt nạ dưỡng khí – ống thở cần phải được gắn vào một cách kỹ lưỡng! Cuối cùng thì cũng đủ không khí để thở – thật là kỳ diệu! “Điều này đem lại cho tôi hy vọng!”, Hilary nói. Họ mang bộ đinh vào đế giày, loại bằng sắt chuyên dùng cho leo núi, và rồi lấy cây rìu phá băng! Một thứ không thể thiếu nữa là sợi dây nối họ lại với nhau. Chuyến hành trình lên núi có thể bắt đầu được rồi!

Sinh nhật Lá năm 2020

Sinh nhật Lá năm 2020

Những con dốc dựng đứng phía trước – với lớp tuyết phủ dày phía trên! Không thể nào cản Tenzing lại được, ông ấy đã tiến lên phía trước! Ông dẫn cả hai lên phần rìa đầy tuyết của dòng sông băng. Đỉnh núi phía Nam đang lờ mờ hiện ra ngay trên đầu họ – thật dốc và đáng sợ! Tenzing đi lên phía trước – mở đường xuyên qua đám tuyết – và rồi đến lượt Hilary đi dẫn đầu. Họ thay đổi vị trí cho nhau hết lần này đến lần khác!

 

Những chiếc đinh dưới đế giày bám chặt vào lớp tuyết cứng cáp. Đột nhiên, Hilary bị sụt xuống lớp băng – lên đến tận đầu gối! Trước hết, hãy ngừng lại và hít thở đã! Sau đó cẩn thận nhấc một chân ra, và rồi chân còn lại … “Thật là may mắn! Bị sụt xuống băng chính là lời nguyền tồi tệ nhất đối với những người leo núi!”

 

Trong suốt nửa giờ đồng hồ: Họ cứ thế bước lên phía trước – thật sự rất vất vả! Và rồi:
“Điều kiện thời tiết đang trở nên tốt hơn!” Có một cái lỗ đằng kia! Và bên trong là hai bình chứa oxy bị phủ đầy tuyết! “Vậy là Evans và Bourdillon đã đến được tận đây. Chúng ta sẽ có đủ oxy cho lúc quay lại!” Thật là một may mắn ngoài mong đợi!

 

“Đường lên theo sườn núi ngày càng dốc hơn! Chúng ta phải lên trên đó!” Đến lượt Tenzing đi lên phía trước – và ông ấy tiến lên. Nhưng ông cũng bị sụt xuống lớp băng – đầu tiên là lên tới phần đầu gối! Và rồi ông lại bị sụt tiếp: Lần này lên đến tận hông!

Kể cho các con nghe câu chuyện về Sinh Nhật Lá

Kể cho các con nghe câu chuyện về Sinh Nhật Lá

Giờ đến lượt Hilary dẫn đầu. “Thật là một con dốc nguy hiểm!” Một tảng băng rộng tầm hai mét bỗng vỡ ra, và Hilary bị trượt xuống cùng với nó – cách ba hay bốn bước chân! “Hãy ở yên đó!”, Tenzing hét lên. Quá trễ! Hilary tự nhủ với bản thân mình: “Anh bạn, đây là Đỉnh Everest! Bạn phải vượt qua được nó!”

 

Mệt nhoài! Họ phải dừng lại để nghỉ ngơi – và thảo luận nữa. Tenzing phải quyết định xem rằng họ có thể đi tiếp hay không. Câu trả lời của ông, như thông lệ: “Tôi ổn mà!“ Thật là một lời khẳng định quan trọng! Họ sẽ không bỏ cuộc, không quay lại, họ sẽ hoàn thành được nó!

 

Bỗng nhiên mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn. Tuyết cứng lại! Họ có thể găm chiếc rìu phá băng của mình lên đó, và bám chặt vào nó!

 

Vào lúc chín giờ thì họ đã đứng trên đỉnh núi phía Nam. Nghỉ ngơi – uống nước – thư giãn! “Đừng phí phạm bất cứ giây phút nào!” Và rồi họ tiếp tục đi! Đầu tiên họ lại phải đi xuống dưới một chút. Để làm được điều này, họ phải găm giày của mình xuống băng – thật là mệt mỏi! Giờ thì phải lên một con dốc đứng! Hilary đi trước mở đường – ông được buộc chặt vào sợi dây. Và rồi Tenzing theo sau!

 

Giờ thì họ đã đến gần đỉnh núi! Giờ thì phải cẩn thận găm từng bước vào trong tuyết! “Tuyết cứng lắm!” – “Chỉ cần vài nhát rìu nữa thôi – chỉ cần lê thêm vài bước nữa thôi – và chúng tôi đã đứng trên đỉnh núi Everest!” Hilary đã viết trong nhật ký của mình như thế.

Dưới gốc bác Phượng già chúng cháu ngồi nương tựa vào nhau

Dưới gốc bác Phượng già chúng cháu ngồi nương tựa vào nhau